Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014
Gã tấy kia sao lấy được hẳn vợ Việt?
Hôm mới rồi , trong câu chuyện đủ loại chủ đề với giáo sư văn chương Charles Waugh của trường đại học Utah ( một anh chàng nhà văn đẹp trai đã thu nhặt nhiều truyện ngắn của Việt Nam để dịch và xuất bản thành công ở bên Mỹ ) , chợt Charles không bằng lòng bảo tôi rằng: Không hiểu sao có rất nhiều gã người Mỹ có vẻ ngoài khó coi , bụng to , cục kịch lại “cưới được hẳn một cô gái Việt Nam” , mà những gã đó ở quê nhà thì khéo… ế sưng. Cái câu chuyện giai Tây ế vợ tự dưng sang châu Á ( chứ không riêng Việt Nam ) thành “đắt hàng” thậm chí đã được ngòi bút Larry Rodney ( người Canada làm việc tại Nhật Bản ) sáng tác ra hẳn một seri truyện tranh với nhân vật Charisma Man – Người đàn ông hấp dẫn ( được minh họa bởi họa sĩ Glen Schroeder ) và đăng tải hàng tháng lên “The Alien” , tờ tập san dành cho những người nước ngoài làm việc tại Nhật Bản. Seri truyện tranh này hiện ra từ năm 1998 và qua nhiều tác giả đã kéo dài thâu năm 2006 , rất được ưa thích với nhân vật “Người đàn ông hấp dẫn” đến từ hành tinh Krypton. Ở quê nhà thì siêu nhân này chẳng có gì đặc biệt cả , nhưng khi xuống trái đất lại được hoan hô nồng nhiệt. Larry Rodney san sớt với báo chí rằng: “Người Nhật dường như luôn nhìn người phương Tây qua một bộ lọc. Chứng cớ là tất cả những gã ngoại quốc của nợ mà tôi nhìn thấy ngoài kia đều đang đi dạo tay trong tay với một cô gái Nhật cực kỳ trông thích nhìn. Những gã này ở quê nhà thì chẳng có vị trí xã hội gì hết nhưng sang đến Nhật thì những nhân tố của nợ đó lại dường như không được nhận ra.” Và chính sự nhận khác biệt này khiến Larry nghĩ ra một nhân vật siêu nhân , người hùng kiểu mới cho câu chuyện tranh độc đáo của mình. Trong đó các “Charisma Man” ở nhà bị phu nu da ngăm chê ỏng chê eo , vì ngoại hình chẳng có gì nổi trội , lại chỉ là anh đầu bếp thường nhật , nhưng sang Nhật tự dưng được vô khối các cô gái Nhật trông thích nhìn xúm vào hâm mộ , ước ao được sánh duyên cùng. Trong cuốn Ngược chiều vun vút , tác giả Joe Ruelle , anh chàng ngoại quốc nổi danh ở Việt Nam nhờ tài viết tiếng Việt chuẩn hơn cả người Việt cũng san sớt rằng: “Khả năng biến thành Charisma Man của các anh Tây sang Việt Nam cũng không hề kém. Tôi , chả hạn. Tôi chưa bao giờ được nhiều người khen đẹp trai như ở Việt Nam ( suy ra trước khi sang Việt Nam , tôi chưa đẹp trai ). Lúc đầu , tôi nghĩ đó là những lời khen xã giao để tôi cảm thấy được quý mến. Nhưng sau một thời kì , tôi bắt đầu… tin tin". Riêng tôi thì chưa bao giờ có ý nghĩ tại sao cô X , cô Y “cưới được hẳn anh Tây”. Không biết tự bao giờ , người Việt ta cứ nhắc tới anh Tây là nghĩ đến việc anh ta ngh , đẹp trai , thành thạo , hào hoa , giàu có lịch sự và… khỏe. Sau khi những cô bạn tôi lấy chồng Tây , mấy cậu bạn học cũ trong những lần ngồi con cà con kê hàng xén thường nửa đùa nửa thật hỏi xoáy các cô ấy về chuyện “khỏe , yếu” với một cách hỏi đầy… mặc cảm. Còn về vụ “đẹp trai” thì rõ là người xứ họ cao to , trắng trẻo , vàng tóc hơn người châu Á ( lúc còn trẻ ) và sẽ già nua , có chửa , xập xệ , nhăn nheo , đồi mồi hơn dân Á châu ( khi về già ). Sang đến trời Âu , thấy gã bán ngô rong bên bãi biển Baltic , anh chàng thu dọn vệ sinh trong siêu thị hay thậm chí gã móc túi vặt ngoài bến xe điện ngầm cũng cao to , trắng trẻo , tóc dài nghệ sĩ như Brad Pitt. Không vì thế mà nhìn gã móc túi vặt cũng “được hẳn anh Tây” đấy chứ? Một chị họ của tôi kết hôn với anh chàng người Franfurt từ hồi đầu thập niên 90. Bận sang đó công tác tôi nhân tiện đến thăm gia đình chị. Anh ta , một người tài xế tải to béo cồng kềnh ra bắt tay tôi rất chặt rồi bảo cứ tự nhiên nhé , tôi phải đi ngủ , sáng mai còn dậy sớm , rồi quay vào nhà đi ngủ thật , trong khi cả gia đình rộn ràng để sẵn bữa tối đón chào tôi. Anh ta không tham gia cùng mọi người , không thêm một câu ngoại giao lấy lệ. Sợ tôi động lòng , chị tôi giảng giải “Bên này họ sống thế đấy , việc ai người nấy làm”. Và việc ai người nấy làm thật. Tối đến chị rủ tôi và các bạn vào trọng tâm thành thị chơi , để mặc ông chồng Đức ngủ tiếng ngáy đều đều. Một năm sau thì tôi nghe tin chị ly hôn anh Đức để lấy một anh Việt. Việc vợ Việt phát đơn bỏ chồng Tây để rồi kết hôn với một anh người Việt không phải là hiếm. Thậm chí còn có cô đi kể vung lên với người đời rằng anh chồng người Úc của cô ta không làm cho cô… thỏa mãn nên cô đành phải tương hỗ với một anh Cùng làng. Có lẽ chỉ điều độc nhất vô nhị tôi vẫn confirm khi gặp mặt với bầu bạn năm châu là đàn ông phương Tây ưu ái và chiều chuộng phu nu hơn đàn ông Việt. Trong khi nhiều quý ông nhà ta ngồi ung dung đọc báo , xem ti vi để vợ mướt mồ hôi lau nhà , rửa bát , chăm con thì các ông Tây thường song hành mọi việc cùng vợ và tôn trọng các quyết định của vợ , luôn dùng lời hay ý đẹp để khen ngợi vợ khiến cho vợ cảm thấy mình là nữ vương trong căn hộ chỉ có hai người. Tuy nhiên , chuyện gì cũng hiện diện trái của nó. Các ông Tây được mỗi cái này thì mất cái khác. Trong cuốn tiểu thuyết khôi hài “Từ điển Trung – Anh cho người đang yêu” của nhà văn Quách Tiểu Lộ , được coi là nhật ký của chính nhà văn trong quá trình chị sang học tại London kể về cú sốc văn hóa giữa một cặp đôi khác chủng tộc , nhân vật nữ người Trung Hoa đã sốc nặng khi anh chàng tình nhân Anh Quốc của cô nhất mực chỉ trả tiền phần mình khi cả hai cùng nhau đi đối đãi nhà hàng với lý do: Cả năm nay anh đã trả tiền nhà cho cả hai chúng ta , thật không công bằng khi lúc nào anh cũng phải trả tất thảy các loại tiền cho cả em nữa. Bữa nay em phải trả tiền suất ăn của em. Cô gái Trung Hoa cảm thấy mọi vật xung quanh như đang chao đảo bảo “Tại sao lại không? Anh phải trả tiền vì anh là đàn ông mà”. Cũng vì lý do lúc nào cũng nghĩ Tây là ngh nên vô khối người Việt sốc khi gặp những anh Tây ( được coi là ) “vắt cổ chày ra nước”. Họ sẽ không sĩ diện lúc mà cả , cân đong đo đếm khi phải tiêu tiền dù là trước mặt phụ nữ , sẽ ai trả tiền người nấy khi đi ăn và nếu phụ nữ là người mời thì về mặt nguyên tắc anh Tây sẽ chẳng thèm mang ví theo người , sống với nhau trên danh nghĩa vợ chồng thì liều liệu mà chia đôi tất cả. Đấy là văn hóa của họ. Địa ngục Việt nào mà cứ nghĩ ông Tây đồng nghĩa với việc ngh , ga lăng thì thế nào cũng sẽ kinh ngạc “Tây mà cũng thế à?”. Vâng , Tây cũng móc túi , móc túi , lường đảo ( thậm chí móc túi siêu hơn mình ) , Tây cũng quỵt nợ , Tây cũng nghèo khổ , ở bẩn , keo kiệt , đần độn. Ở đâu chẳng có người nọ người kia. Sao lại cứ nghĩ anh Tây là cao cấp? Cứ bảo “được hẳn anh Tây” , thế mà tôi chưa từng thấy một cô gái Việt Nam nào kết hôn với một nhà tài phiệt có tên trong tập san Forbes , một bộ trưởng Italia , một ngôi sao Hollywood , một nhà văn đầu tiên của Pháp hay một ngôi sao bóng đá/quần vợt ở Đức. Trong khi đó nườm nượp phụ nữ lấy chồng Tây đều là những người “vua biết mặt , chúa biết tên”. Theo tôi thì lẽ ra phải nói ngược lại như nhà văn Charles Waugh , như Joe Ruelle hay tác giả của “Charisma Man”: Cái gã Tây kia thường nhật quá thể , sao lại cưới được hẳn một cô người mẫu/diễn viên/ca sĩ nổi danh ở Việt Nam. Ghen quá! Di Li . Trong cuốn Ngược chiều vun vút , tác giả Joe Ruelle , anh chàng ngoại quốc nổi danh ở Việt Nam nhờ tài viết tiếng Việt chuẩn hơn cả người Việt cũng san sớt rằng: “Khả năng biến thành Charisma Man của các anh Tây sang Việt Nam cũng không hề kém. Tôi , chả hạn. Tôi chưa bao giờ được nhiều người khen đẹp trai như ở Việt Nam ( suy ra trước khi sang Việt Nam , tôi chưa đẹp trai ). Lúc đầu , tôi nghĩ đó là những lời khen xã giao để tôi cảm thấy được quý mến. Nhưng sau một thời kì , tôi bắt đầu… tin tin".
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét